Chương 10
Vương Nguyên nhìn từng vệt nắng xuyên qua lá cây nhẹ nhàng quấn lấy bàn tay mình. Tựa như tình nhân âu yếm, ấm áp lạ thường. Vương Tuấn Khải tựa đầu lên vai cậu ngủ thiếp đi. Vương Nguyên cúi đầu nhìn đôi mi cong của hắn khẽ động. Nước mắt lại không kiềm được đảo quanh. Vào những khoảnh khắc yên bình luôn khiến con người ta hoài niệm. Vương Nguyên cười khổ một tiếng, yên lặng dựa vào hắn. Đến lúc hắn tỉnh dậy, vai cậu đã mỏi nhừ nhưng cậu lại chỉ mong hắn có thể như thế tựa đầu vào vai cậu, không cần tỉnh lại, thời gian cũng không cần trôi qua.
Vương Tuấn Khải nhéo mũi cậu, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ nhìn cậu mỉm cười.
_Trước kì thi đại học ba ngày có một lễ hội pháo hoa. Có muốn đi không ?
Vương Nguyên không chút do dự gật đầu. Vương Tuấn Khải vui vẻ ôm lấy cậu.
Hạnh phúc của hai người bọn họ hiện tại, chính là điên cuồng, là cố chấp. Vương Tuấn Khải biết rõ, mẹ hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận cho hắn ở lại Trung Quốc, cũng không thể nào thỏa hiệp chuyện của cậu và hắn. Vương Nguyên cũng biết rõ, tương lai của hắn, không thể có bóng hình của cậu. Nhưng cả hai cứ mặc kệ, tình yêu cứ như một liều thuốc an thần, có thể giúp cho kẻ điên thiếp ngủ mà quên đi hiện tại. Tỉnh giấc, lại vẫn phải đối diện với sự thật đau lòng. Continue reading